Déclinaison / Conjugueur latin
consŭlo - Diathèse active
(consŭlo, consŭlis, consului, consŭlĕre, consultum)
verbe transitif e intransitif III conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | consŭlo |
| II sing. | consŭlis |
| III sing. | consŭlit |
| I plur. | consŭlĭmus |
| II plur. | consŭlĭtis |
| III plur. | consŭlunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | consŭlēbam |
| II sing. | consŭlēbas |
| III sing. | consŭlēbat |
| I plur. | consŭlebāmus |
| II plur. | consŭlebātis |
| III plur. | consŭlēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | consŭlam |
| II sing. | consŭles |
| III sing. | consŭlet |
| I plur. | consŭlēmus |
| II plur. | consŭlētis |
| III plur. | consŭlent |
| PARFAIT |
| I sing. | consului |
| II sing. | consuluisti |
| III sing. | consuluit |
| I plur. | consuluĭmus |
| II plur. | consuluistis |
| III plur. | consuluērunt, consuluēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | consuluĕram |
| II sing. | consuluĕras |
| III sing. | consuluĕrat |
| I plur. | consuluerāmus |
| II plur. | consuluerātis |
| III plur. | consuluĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | consuluĕro |
| II sing. | consuluĕris |
| III sing. | consuluĕrit |
| I plur. | consuluerĭmus |
| II plur. | consuluerĭtis |
| III plur. | consuluĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | consŭlam |
| II sing. | consŭlas |
| III sing. | consŭlat |
| I plur. | consŭlāmus |
| II plur. | consŭlātis |
| III plur. | consŭlant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | consŭlĕrem |
| II sing. | consŭlĕres |
| III sing. | consŭlĕret |
| I plur. | consŭlerēmus |
| II plur. | consŭlerētis |
| III plur. | consŭlĕrent |
| PARFAIT |
| I sing. | consuluĕrim |
| II sing. | consuluĕris |
| III sing. | consuluĕrit |
| I plur. | consuluerĭmus |
| II plur. | consuluerĭtis |
| III plur. | consuluĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | consuluissem |
| II sing. | consuluisses |
| III sing. | consuluisset |
| I plur. | consuluissēmus |
| II plur. | consuluissētis |
| III plur. | consuluissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | consŭlĕ |
| II plur. | consŭlĭte |
| FUTUR |
| II sing. | consŭlĭto |
| III sing. | consŭlĭto |
| II plur. | consŭlitōte |
| III plur. | consŭlunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| consŭlens, entis |
| FUTUR |
| consultūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| consŭlĕre |
| PARFAIT |
| consuluisse |
| FUTUR |
| Singolare: | consultūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | consultūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | consŭlendi |
| Datif: | consŭlendo |
| Accusatif: | ad consŭlendum |
| Ablatif: | consŭlendo |
| SUPIN |
| consultum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONSULO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|